Có một câu chuyện cười (được nhấn mạnh rằng không có thật!) cứ hay được những người đi săn truyền tai nhau. Đó là câu chuyện về hai người thợ săn cùng đi vào rừng, bỗng một trong hai người quỵ xuống và dường như chìm vào hôn mê. Anh này gần như không thở nữa và mắt thì nhắm nghiền. Người kia hoảng quá vội rút điện thoại di động gọi cho dịch vụ cấp cứu.
Anh ta vừa thở hổn hển, vừa nói với người trực tổng đài: “Bạn tôi chết rồi! Tôi có thể làm gì đây?”.
Người trực tổng đài nói bằng giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng vốn đã được huấn luyện:
- Anh cứ bình tĩnh đã ạ, tôi có thể giúp. Trước hết, phải chắc chắn xem là anh bạn của anh đã chết chưa đã.
Một phút im lặng, rồi người trực tổng đài nghe có tiếng súng nổ.
Người trực tổng đài nói bằng giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng vốn đã được huấn luyện:
- Anh cứ bình tĩnh đã ạ, tôi có thể giúp. Trước hết, phải chắc chắn xem là anh bạn của anh đã chết chưa đã.
Một phút im lặng, rồi người trực tổng đài nghe có tiếng súng nổ.
Người thợ săn vừa rồi lại nói vào điện thoại: “Rồi, bây giờ thì chắc chắn rồi, xong tôi phải làm sao nữa?”
Đây chỉ là một câu chuyện đùa, nhưng với những người bạn như thế thì…
Đây chỉ là một câu chuyện đùa, nhưng với những người bạn như thế thì…
Nhưng nói theo một cách khác, đã bao giờ bạn muốn giúp đỡ nhưng lại không biết phải làm gì chưa?
Một người bạn có lần kể cho tôi nghe một câu chuyện tuyệt đẹp về cách những người bình thường tìm ra một cách rất đơn giản để giúp đỡ. Lần đó, anh bạn tôi đang ngắm khung cảnh hùng vĩ trên núi Casper, một địa điểm ưa thích của du khách khi tới thăm Casper (bang Wyoming, Mỹ). Ngay cả vào mùa Hè, trên đỉnh núi, thời tiết cũng vẫn mát lạnh, nhưng không phải ai cũng biết vậy để mang theo áo ấm.
Và ngày hôm đó, bạn tôi tình cờ để ý thấy một cô gái trẻ có vẻ cũng không mang theo áo khoác. Cô ấy run lập cập và cứ cố khoanh tay lại cho ấm.
Rồi bạn tôi nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi đến gần cô gái, cởi chiếc áo khoác len và khoác lên vai cô. Ông ấy bảo: “Đây, cô giữ lấy cái áo này. Khung cảnh sẽ còn đẹp hơn khi cô cảm thấy ấm áp”. Cô gái mỉm cười cảm ơn người đàn ông đó và khoác áo vào sau khi ông ta đi.
Trước khi cô gái này xuống núi, cô lại nhìn thấy một phụ nữ trung niên rõ ràng đang bị lạnh, thế là cô đưa cho bà ấy chiếc áo khoác. “Chị cứ giữ lấy chiếc áo khoác này” – Cô gái nói – “Khung cảnh sẽ còn đẹp hơn khi chị cảm thấy ấm áp”.
Rất ngạc nhiên, bạn tôi tiếp tục theo dõi hành trình của chiếc áo. Anh để ý thấy người phụ nữ trung niên kia, trước khi xuống núi, lại tới gần một người đàn ông đang lạnh run, đưa nó cho ông ta và nói: “Đây, anh hãy giữ lấy cái áo này. Khung cảnh sẽ còn đẹp hơn khi anh cảm thấy ấm áp”.
“Câu chuyện này xảy ra cách đây đã một vài năm rồi” –
“Câu chuyện này xảy ra cách đây đã một vài năm rồi” –
Người bạn của tôi kết luận – “Và như tôi nghe được, thì chiếc áo khoác len đó vẫn còn đang ở trên đỉnh núi Casper, được trao từ tay người này sang người khác”.
Đó là những người bình thường, và họ đã tìm được cách để giúp đỡ. Như tác giả Sally Koch nói: “Những cơ hội lớn để giúp đỡ người khác thì hiếm khi đến, nhưng những cơ hội nhỏ thì ở xung quanh ta mỗi ngày”. Hay như cách một người khác thích nói: “Không ai có thể giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi người đều có thể giúp đỡ ai đó”.
theo: Svvn.vn